Saturday, January 9, 2010

Nghĩ nhiều như cái diều....

Hôm nay là một ngày dài đối với mình. Không phải vì chờ đợi gì hay ê a những việc mình ghét làm nó dài ra, mà vì hôm nay có quá nhiều thứ phải nghĩ ngợi, nên thấy ngày tự dưng dài thế...


Học hành như xịt. Công việc chồng chất và mình không thể tập trung bất kì thứ gì. Và hiện tại là mình đang cảm thấy rất lost, không biết mình muốn gì, thích gì, không biết phải làm gì mình vừa thoải mái và vừa có ích. Do what you love just doesn't make sense in this kinda life.


Học hành. Có lẽ không cần comment gì nhiều. Ai cùng lớp chắc đến giờ cũng đã chỉ còn nhìn mình bằng 1 nửa con mắt, nếu không muốn nói là không thèm để ý hoặc khinh bỉ. Nhưng vì từ trước đến giờ cái sự học chưa bao giờ nằm ở số 1 trong list những thứ quan trọng của cuộc đời mình. Lí do thì nhiều nhưng tại giờ lớn rồi, ai thích gì cũng thừa khả năng bảo vệ sở thích của mình và lí luận này nọ những gì mình thích là đúng, những gì mình tin là cực đúng, tất cả những cái khác không đúng và cực đúng bằng. Trong khi mọi người đứng về phe học, mình chỉ tự thấy giấy tờ bài bản không làm nên một con người.

Trong chúng bạn tài năng ngoài trường lớp, mình tự thấy mình thật là lẻ loi vì đi theo con đường sách vở mà không có ước mơ. Và trong chúng bạn tài năng trên trường lớp, mình vẫn là 1 đứa lẻ loi, chỉ đơn giản vì mình là 1 đứa lông bông và dốt nát.
Mình không biết mình thích gì. Mình chẳng biết mình muốn gì.
Sinh nhật 19 tuổi, mẹ Dương nhắn tin "cô chúc Diệp thực hiện được ước mơ của mình".
Chưa ai chúc mình như thế cả, mọi người chỉ chúc muốn gì được nấy, vạn sự như ý, chẳng ai chúc cho biết ước mơ. Thế nên hai cái chữ ấy làm mình nghĩ nhiều lắm...

Mình không muốn cứ bị đi sai đường và mỗi lần giật mình lại tự nhủ thôi thì quang cảnh cũng được, cứ tạm nghỉ chân rồi lấy hơi đi tiếp. Vì một con đường sai không thể dẫn đến một cái đích đúng.

Hôm phỏng vấn EC cũng vậy, chị Quanh đã hỏi mình một câu mà mình sợ nhất "I can see you are capable of doing a lot of things. But which one are you best at? What are you really good at?". Câu trả lời của mình đã là "Nothing". Chẳng có gì cả. Cái gì cũng thích nhưng thực ra là chẳng thích gì. Cái gì cũng làm được nhưng thực là chẳng làm được cái gì.
Mình không biết mình muốn gì. Mình chỉ biết mình không muốn tương lai của hiện tại này.


Cuộc sống tưởng như là bể bơi lớn tưởng bơi đâu cũng được, thích hướng nào cũng xong, nhưng thực ra thì, toàn là những dây dợ ràng buộc tứ phía.
Bao giờ mình mới biết ước mơ?


Công việc với EC.
Mình vẫn nhớ cái hồi lớp 12 được ngồi phỏng vấn các em và các bạn để lập đội học sinh tham gia tổ chức loạt sự kiện đón các thầy cô học sinh nước ngoài, mình đã hỏi mọi người "Why do you want to be a part of this?". Tất cả những ai trả lời là để nâng cao vốn Tiếng Anh, rèn luyện kĩ năng giao tiếp các thứ, mình đã không chọn. Còn tất cả những em, dù chỉ lớp 6, nhưng vui vẻ trả lời "because I want everybody to remember our school", mình đã chọn ngay không cần suy nghĩ. Đơn giản vì, một khi đã sống trong tập thể, không thể chỉ nghĩ cho một mình mình, đừng nói đến chuyện sống cho một mình mình.
Vào EC cũng vậy, mình rất rất mong với nhúm nhỏ tài cán của bản thân, mình sẽ đóng góp được ít ỏi gì đấy làm vững mạnh cho cái tên EC. Sẽ phải làm, sẽ phải được việc, và thành công. Chỉ yêu và lo nghĩ thôi không đủ.

Và tối hôm qua mình đã là cái đồ điên nhất dở hơi nhất vớ vẩn vô trách nhiệm nhất. Khi đã lo lắng hơn cho bài thi mà quên mất rằng ECTV, con đẻ của bao nhiêu người, công sức tinh hoa của bao nhiêu người, sẽ được ra mắt. Những gì cả thế giới nghĩ về ECTV và những gì mọi người nhìn vào mình trong list điểm Macro Test số 4, cái nào quan trọng hơn, thế mà mình chả nhận ra.
Giải thích nhiều cũng không giải quyết được gì. Tự dằn vặt cũng không. Nhưng mình cảm thấy như một biggest idiot vì cái sự lơ là thiếu chu đáo của mình, đã để lại quá nhiều hậu quả xấu xí, hơn là chỉ 1 đoạn nói không trôi chảy.
Xin lỗi mọi người...

Nhưng đừng ai mất niềm tin đấy. Sẽ thật là hoài phí công sức khi để một đứa như con Rệp đạp đổ đúng không! =)


Tối qua đọc được note chị Mika, mình thấy mình không còn đủ tí gì tư cách vào comment nữa.
Kể cả bây giờ, cũng chả còn mặt mũi nào trả lời khi mọi người hỏi về buổi ra mắt hôm qua.

Rồi mail từng ngày của chị MyHuge trong mailbox nữa. Vẫn tràn ngập yêu thương và động lực. Trong khi mình thì cứ lì ra, rồi quên đi...


Chẳng dám hứa hẹn gì nữa. Giống kiểu thằng bé nói dối và đàn cừu và con sói ấy.
Cũng chẳng dám câu từ ngọt ngào đằm thắm ...
Cứ thấy mình không còn xứng đáng nữa thế nào ấy.



Thế là trong cái mớ bòng bong rối loạn của bản thân, hậu quả cuối cùng lại thành thật là quá to lớn, trên một diện quá là rộng rồi đấy!
Xấu hổ chưa Diệp điên!


Và hôm nay vẫn là một ngày thật dài...

1 comment:

  1. ôi phải nói là t thích cái entry này quá thể đáng luôn, không phải vì m viết về EC mà là m viết về ước mơ.

    Tối nay tự thưởng cho mình bằng cách ngồi đọc hết entry nọ đến entry kia của Diệp hâm, bỏ qua kha khá các entry bạn viết về sweetheart của bạn để tránh trường hợp bị tủi thân =)) =)) =))

    anw, đi đọc tiếp đây :))

    ReplyDelete