Thursday, February 18, 2010

Moving, again!

I'm testing different places right now to see which blogging host is the best so i can settle with my blog once and for all. (I know I know my constant moving is getting on everyone's nerves =( )
Now i'm currently having a home at Wordpress. Well, it just seems so much more complicated than my blogger home here but let's hope i can function it soon enough.
Tumblr is alrite but I want the comments function, so buh-bye to tumblr!

If you haven't got sick of my rambling yet, come and visit me at storyofaslothhh.wordpress.com :D
And there's a surprise too, my baby's blog is at storyofatreee.wordpress.com haha! (We even have matching themes =)) isn't it cute?)

Will keep you guys posted!
In the meantime, don't forget to keep in touch ;)
Love,
Diep.

Wednesday, February 17, 2010

formspring.me

Ask me anything, anything at all. http://formspring.me/repyeu

Monday, February 15, 2010

easy.

When I was young, it was one of the easiest things to see if one thing is wrong or right, if it was something I should or shouldn't do. The line in between was always so clear.

Now, nothing is as easier.
One thing is right in a way, wrong in others.
There's no line in between.

Wednesday, February 10, 2010

Tết này nóng như trưa hè.


Tết năm nay rất khác.

Vừa được đi chơi Mộc Châu 2 ngày với Bi, Bin, Ku và Qg về được vài hôm. Háo hức mong được đắm đuối trong biển hoa mận trắng xóa mênh mông, nhưng khi nhìn thấy cả biển trời giờ đã một màu xanh của lá non vẫn không khỏi hụt hẫng dù đã được báo trước "Hoa trên ấy sắp tàn rồi!". Hình như ai cũng cố níu kéo cái đẹp đấy, vì với những người đồng hành như thế, không muốn chuyến đi mất đi chút gì hoàn hảo. Ku còn bảo mình hãy tưởng tượng màu xanh ấy là màu trắng, hãy tưởng tượng...
Dù gì thì quả là 1 chuyến đi đáng nhớ. Mình rất thích lúc bị đau bụng quằn quại đến chảy nước mắt nghe thấy Ku và Qg cấm cảu mắng ông thu vé dừng bằng được cho mình nhảy xuống. Mình thích thấy Bi cười cười lúc phát hiện ra lúc nó chu mồm thổi cả kiến lẫn hoa trên cây đều bay vèo vèo. Biết là nó rất buồn và đã quyết định ở nhà nhưng vì mình khăng khăng 1 mực bắt đi nên nó cũng không từ chối. Mình thích thấy Tuề đần độn nói ko ai hiểu nhưng vẫn hăng hái tham gia từng câu chuyện trò đùa một với 3 đứa quan trọng nhất thế giới của mình. Kể cả lúc 4 đứa chơi bài bỏ rơi bà mối nằm 1 góc chờ người tình phương xa gọi điện mình cũng không buồn đâu! Mình thích cái kiểu cười đau bụng vang xóm của 2 đứa con gái lúc giầy Bi đá phải hẳn 1 tảng phân trâu còn tươi nguyên. Lâu lắm rồi mới được cười thế... Mình thích lúc bị ngồi ở cái chỗ 30x30 cm vuông trên tấm bạt giữa 2 ghế đầu tiên của xe khách sau 4 tiếng chờ đợi, tai nghe Joss Stones, chân tay tê cứng, nhưng thi thoảng ti hí vẫn thấy 2 đứa chim chích lôi điện thoại ra nhắn nhắn xong chuyển wallpaper điện thoại ảnh yêu đương, vẽ lên tay chân chiếu cho nhau xem từ tít đằng xa (hehe xin lỗi xin lỗi vì tớ vô duyên :">). Mình thích cái cảm giác ở Hà Nội chật chội khói bụi cứ khao khát đi xa, khao khát đổi gió, đi rồi lại chỉ muốn về ngay Hà Nội, vì mình biết phần mình yêu nhất nhớ nhất lại chính là Hà Nội và của cái Hà Nội bé xinh ấy....
Trời xanh thật xanh. Nắng rất nắng. Giữa trời đông mà bị cháy đỏ cái chóp mũi tẹt.
Rất nhiều mệt mỏi, ốm đau, ăn uống đi lại kham khổ.
Cảnh đẹp thì bị quá đát.
Nhưng buồn cười thật, cộng lại tất cả lại thành một chuyến đi hay. Đối với mình.


Tết năm nay nóng như giữa trưa hè. Ra đường trời này cái nắng đúng kiểu hồi tháng 6 phóng xe đi học lò lúc 1h chiều. Nắng cháy chân cháy tay chiếu đau cả mắt.

Năm nay sẽ không có tất niên tự nấu ăn như năm ngoái. Lớn rồi, mỗi người bận 1 việc nó khổ thế.


Nhưng mình biết năm nay Tết của mình sẽ vui hơn mọi năm.
Dù trời có nóng, dù việc có nhiều, dù vẫn là bánh chưng canh măng và những quay cuồng lo lắng không bao giờ chịu dứt...


Đơn giản,
Vì có Dương ở bên cạnh.

Tuesday, February 2, 2010

Mẹ.

Mẹ vào lấy quần áo.
"Muộn rồi đấy ngủ đi con cú kia"

Con gái cắm cúi vào máy tính, cười toe toét.

Mẹ vẫn đang tìm quần áo "Lại chat với người yêu đấy, thôi ngủ điiii"




15 phút sau

Mẹ lại xuống tìm quần áo

Con gái lấy tay gạt gạt.

Mẹ liếc qua lo lắng rồi lại giả vờ tìm quần áo




Mẹ lại giả vờ ngơ ngác hỏi chuyện vớ vẩn.
Thế là chỉ được ngồi nói với mẹ vài câu mà mình khóc như 1 đứa trẻ con. Dù gì thì vẫn là con gái bé của mẹ thôi. Đồ vụng về vớ vẩn không biết làm gì, không biết ăn nói cư xử, không biết gì ngoài làm con gái mẹ.
Và mẹ dù gì cũng vẫn là mẹ. Mẹ tuyệt vời và giỏi giang, mẹ mạnh mẽ và trẻ con, mẹ buồn cười và có những góc rất khuất chỉ thi thoảng lắm mới lôi ra cho người ta biết.


Hôm nay mẹ cho mình biết, là con gái mẹ mình phải giỏi hơn thế này.



Vì mình là con gái mẹ.
Mình chẳng thua con nhà ai hết.

i see,

water just kept swelling up...