Lúc đầu Bi hỏi đường đẹp không Ku trả lời đẹp làm cho đội hình có tí yên tâm. Về sau do khói bụi mù mắt tịt mũi cùng còi xe tung đít Ngu đã phải nguỵ trang kín mít bằng khẩu trang 3k mua ở ven đường cùng kính vãi cả dân chơi chả biết lấy đâu ra. Do mình là phận gái lại được đèo bòng nên không dám hò hét kêu ca nhiều chỉ lẳng lặng ngồi sau. Nghĩ khổ thân 3 thằng con trai phóng xe giữa trời nắng nôi vừa xóc vừa bụi chỉ để bọn con gái có chỗ lừa tình thật là thương quá đi mất =(
Đường đi xa lắc xa lơ, không, gấp chục lần xa lắc xa lơ í. Đi mãi, đi mãi, đi mãi, đi mãi, đi mãiiiiii mà không thấy đến. Đang ngơ ngẩn mong đường hết bụi thì bị 1 loạt công an áo vàng lùa vào vệ đường. 2 đứa Ngu ngẩn ngơ không hiểu tại sao. Mũ bảo hiểm đàng hoàng đầy đủ, đèn đỏ chả có mà vượt chả hiểu các bác bắt vì cớ sao. Chưa kịp hỏi đã bị quát "KHÔNG CÓ GƯƠNG CHIẾU HẬU". Các teen boi teen girl Hà Nội hết hồn không kịp trở tay. Quả này thì chịu rồi. Đành dấm dúi vào góc tối làm chuyện mờ ám để tiếp tục chuyến đi cho nhanh nhẹn.
Chỉ còn độ mấy trăm mét nữa là đến cái biển quảng cáo Quan Sơn thì xe nhà Chim Chích thủng lốp xì tẹt dí. Nàng Ku gọi điện thoại điều ngay Bi ngu quay lại đèo nàng đi trước bỏ rơi chú Qg khổ sở dắt xe giữa trời nắng. Sau khi tìm được chỗ vá xe với bác chủ hàng xấp xỉ 9 chục xuân xanh, do không thấy bóng dáng chàng trai xe thủng đâu, thấy khổ khổ bèn quay lại tìm, đẩy giúp 1 tí cho đỡ mang tiếng là đồ con gái vô dụng! May quá đẩy gần đến nơi phát hiện ra hàng vá lốp có tiềm năng hơn hẳn.
Vá 2 phát mất 10k. Trong lúc chờ đợi nghe câu chuyện Gà Phốc của Bi mà tưởng chết ở đấy không vác được xác đến Quan Sơn rồi. Càng nghĩ càng thấy thương cho con cái nhà nó :-< Sau này chắc phải cho số điện thoại của bác Rệp bác Lợi gọi điện khẩn cấp kẻo mang bệnh retarded cả đời bạn bè cười chê chết mất. Vá vủng xong xuôi loanh quanh một hồi cũng tới được final destination. Tưởng chếtttttttttttttttt.
Đến nơi đội hình bị chia đôi đi thuyền.
Đi thuyền đi thuyền.
Hoa Trang phủ trắng mặt hồ phẳng lặng trong như gương. Đẹp dã man. Buồn một nỗi nước cao quá ngập hết cả sen, chẳng thấy le lói nổi 1 bông =(
Ăn trưa ăn trưa. Cũng đã tưởng hi sinh ở đấy do Ngu cứ ỉ ôi điệp khúc Micheal Jackson ngôi sao sáng. Khiếp lại thêm 1 thế hệ khổ sở phải nghe thằng này hát ru :-<
Leo núi leo núi. Leo hì hục do không tìm đc đường nữa và muỗi đốt bét nhè nên phải lẳng lặng bò xuống.
Trước khi rút quân binh đoàn xin xỏ cô lái đò cho qua đồi Độc Lập bị bỏ hoang với hi vọng tìm được cái gì hay ho. Cuộc phiêu lưu đang trên đà thực hiện bị dập tắt một cách lãng xẹt bằng quả ngã ngoạn mục của đồng chí Diệp (là mình) xuống hồ. May chỗ đấy nước nông choèn nên mình cũng lấy lại đc 50% độ cun bằng cách tự đứng dậy, tuy nhiên quần áo ướt nhẹp đầy bùn đất. Rất may có áo điệp vụ cứu nguy và váy hồng khô nhanh nên sau đó bộ dạng không bị quá thê thảm.
Cuộc chơi coi như kết thúc ở đấy.
Đường về quá nắng đội hình lại quá mệt rũ rồi nên cắm cúi đi đến tận khi nhìn thấy Parkson mới mừng rỡ reo lên vì cuối cùgn cũng đã về đến Hà Nội chen chúc đông vui. Ôi không gì bằng Hà Nộiiiiiiiiiii
Sau khi đội hình chia tay = bữa nước mía 2 Ngu còn bị tóm thêm phát nữa do Ngu zai ham kun cứ đội mũ NY. Nhục và lãng xẹttttttttttttttt
Tóm lại là ừ Quan Sơn tuy cảnh có đẹp thật nhưng mà sau quả hôm qua cả lũ đã đồng ý với nhau rằng: LẦN SAU MÀ NHẮC ĐẾN QUAN SƠN LÀ ĂN DÉP VÀO MẶT!!!!!
Hehe tuy nhiên chụp đc khá nhiều ảnh đẹp mời mọi người xiem cho vui =D
No comments:
Post a Comment