Thursday, September 17, 2009

Vài dòng phút thu qua.


Người ta đến với nhau bằng những gì ở ngoài, ở lại với nhau bằng những gì bên trong.
Mấy ngày qua loanh quanh với cái chuyện chẳng có gì mà tung tóe hết cả, tự dưng bỗng nhớ ra câu này của cô Hằng. Cô chỉ dạy có môn Văn năm 12 nhưng không nghi ngờ gì, cô là cô giáo mình kính trọng và yêu quý nhất. Cô chẳng mấy lúc ngồi tâm sự hỏi chuyện bọn học trò nhắng nhít, lúc nào cũng bận cuốn lấy ba mấy cái đầu bằng dòng cảm xúc vô tận của mình, thỉnh thoảng dừng lại đây đó kể những chuyện xưa cũ của cô, học trò cô, cuộc đời cô, tình yêu của cô. Nhưng sát đến ngày bế giảng, tự dưng vui mồm hỏi cô mấy điều mà cô nhận xét mấy đứa trẻ con đấy. Nói đến đâu đúng cả đến đấy. Chẳng lệch chữ nào.

Cô đã nói mình là một đứa tính cách "lớn", nhưng luôn thu mình nhỏ lại khi không ở môi trường ưa thích. Chỉ đến cái phút đấy mình mới nhận ra cô không như mọi người vẫn nghĩ.


Thầy Kim cũng đã từng nói,
Kiếm được người yêu mình vì những cái tốt dễ lắm, còn để yêu được mình từ những cái xấu, đó mới là lí do người ta mất cả đời để kiếm tìm 1 người ở bên.
Nếu cô Hằng là người mẹ thứ hai. Thì thầy Kim chẳng khác gì một người ông. 12 năm trời học hành chưa bao giờ lại mong mỏi đến tiết Hóa như thế. Giờ thì đủ các chuyện mối tình đầu của thầy, con cái thầy, vợ thầy, cuộc đời thầy bôn ba đây đó ra sao, các thế hệ học sinh chắc chắn đã thuộc nằm lòng. Thầy không kể chuyện cho vui, chẳng phải vì học trò không thèm học mới đành kể chuyện cho qua tiết. Chuyện thầy kể cần nhiều hơn là 1 đôi tai biết nghe. Những tiết Hóa 12 cứ tự dưng thành những bài học cuộc sống tự khi nào. Tự dưng nhắc đến lại nhớ được ngồi trong lớp nghe thầy kể chuyện quá ...

Và thầy đã tìm được một người như thế ở bên thầy, một người biết yêu thầy vì những góc thô, mặt nám của con người thầy, dù cho cô ấy chỉ là một người thứ ba. Và thầy dặn rất kĩ là cái bọn ranh con kia, nếu không biết yêu người ta vì những mặt trái của con người họ thì đừng có mà ở lại lâu kẻo làm khổ nhau =)






Thực ra thì cái entry này không phải viết về thầy cô, mà đang viết về mình.
Dù gì thì chuyện cũng đã như thế, không có ích gì cứ ngồi mãi ước gì cái này cái kia đã không xảy ra.
Bản chất của con người là vậy, sớm hay muộn cũng sẽ được bộc lộ.


Ấy à,
Tớ chỉ ước tớ yêu ấy được ít đi, để tớ không giận ấy nhiều như tớ đã giận ấy.
Không hiểu là tại sao, chứ với tớ, tha thứ thật là đơn giản, move on và quên nó đi mới thật là khó. Nhưng nghĩ cho cùng thì cũng chẳng có gì cả, tớ phải học cách bỏ thói quen này đi sớm thôi.
Ừ thì 2 năm rồi, cũng đã đến lúc mình nên nhìn thấy điểm xấu của nhau rồi. Và giờ là lúc để xem xem có "ở lại" với nhau được không đây =) Tớ sẽ không bắt ấy không bao giờ được làm thế nữa, cũng như tớ biết bản thân tớ cũng sẽ không thể hành xử hay ăn nói một cách hoàn hảo từ giờ trở đi được, nhưng mà, mong là mình sẽ yêu nhau đủ để thay đổi một tí tẹo những phần xấu xí của chính bản thân, để chẳng bao giờ những chuyện như thế này xảy ra thêm nữa.
Và.
Tớ sẽ học yêu ấy cách khác, nhiều hơn và một cách bớt ích kỉ hơn. Ừ mà, cái gì mà chả phải học thì mới làm được =) Nhưng sẽ cần tí tẹo thời gian đấy. Đừng mất kiên nhẫn ấy nhé!
Ừ thì, mình là Dương Diệp cơ mà =D


Vẫn nhớ ấy nhiều như mọi khi.
Vẫn mong ấy ở bên cạnh nhiều như mọi khi.
Ấy ạ...


Hôm nay ấy nhận đc bài thi rồi. Tớ cũng sốt ruột quá. Mong là mọi thứ sẽ tốt đẹp. Sẽ tốt đẹp.

1 comment: