Wednesday, February 10, 2010

Tết này nóng như trưa hè.


Tết năm nay rất khác.

Vừa được đi chơi Mộc Châu 2 ngày với Bi, Bin, Ku và Qg về được vài hôm. Háo hức mong được đắm đuối trong biển hoa mận trắng xóa mênh mông, nhưng khi nhìn thấy cả biển trời giờ đã một màu xanh của lá non vẫn không khỏi hụt hẫng dù đã được báo trước "Hoa trên ấy sắp tàn rồi!". Hình như ai cũng cố níu kéo cái đẹp đấy, vì với những người đồng hành như thế, không muốn chuyến đi mất đi chút gì hoàn hảo. Ku còn bảo mình hãy tưởng tượng màu xanh ấy là màu trắng, hãy tưởng tượng...
Dù gì thì quả là 1 chuyến đi đáng nhớ. Mình rất thích lúc bị đau bụng quằn quại đến chảy nước mắt nghe thấy Ku và Qg cấm cảu mắng ông thu vé dừng bằng được cho mình nhảy xuống. Mình thích thấy Bi cười cười lúc phát hiện ra lúc nó chu mồm thổi cả kiến lẫn hoa trên cây đều bay vèo vèo. Biết là nó rất buồn và đã quyết định ở nhà nhưng vì mình khăng khăng 1 mực bắt đi nên nó cũng không từ chối. Mình thích thấy Tuề đần độn nói ko ai hiểu nhưng vẫn hăng hái tham gia từng câu chuyện trò đùa một với 3 đứa quan trọng nhất thế giới của mình. Kể cả lúc 4 đứa chơi bài bỏ rơi bà mối nằm 1 góc chờ người tình phương xa gọi điện mình cũng không buồn đâu! Mình thích cái kiểu cười đau bụng vang xóm của 2 đứa con gái lúc giầy Bi đá phải hẳn 1 tảng phân trâu còn tươi nguyên. Lâu lắm rồi mới được cười thế... Mình thích lúc bị ngồi ở cái chỗ 30x30 cm vuông trên tấm bạt giữa 2 ghế đầu tiên của xe khách sau 4 tiếng chờ đợi, tai nghe Joss Stones, chân tay tê cứng, nhưng thi thoảng ti hí vẫn thấy 2 đứa chim chích lôi điện thoại ra nhắn nhắn xong chuyển wallpaper điện thoại ảnh yêu đương, vẽ lên tay chân chiếu cho nhau xem từ tít đằng xa (hehe xin lỗi xin lỗi vì tớ vô duyên :">). Mình thích cái cảm giác ở Hà Nội chật chội khói bụi cứ khao khát đi xa, khao khát đổi gió, đi rồi lại chỉ muốn về ngay Hà Nội, vì mình biết phần mình yêu nhất nhớ nhất lại chính là Hà Nội và của cái Hà Nội bé xinh ấy....
Trời xanh thật xanh. Nắng rất nắng. Giữa trời đông mà bị cháy đỏ cái chóp mũi tẹt.
Rất nhiều mệt mỏi, ốm đau, ăn uống đi lại kham khổ.
Cảnh đẹp thì bị quá đát.
Nhưng buồn cười thật, cộng lại tất cả lại thành một chuyến đi hay. Đối với mình.


Tết năm nay nóng như giữa trưa hè. Ra đường trời này cái nắng đúng kiểu hồi tháng 6 phóng xe đi học lò lúc 1h chiều. Nắng cháy chân cháy tay chiếu đau cả mắt.

Năm nay sẽ không có tất niên tự nấu ăn như năm ngoái. Lớn rồi, mỗi người bận 1 việc nó khổ thế.


Nhưng mình biết năm nay Tết của mình sẽ vui hơn mọi năm.
Dù trời có nóng, dù việc có nhiều, dù vẫn là bánh chưng canh măng và những quay cuồng lo lắng không bao giờ chịu dứt...


Đơn giản,
Vì có Dương ở bên cạnh.

No comments:

Post a Comment